Chương 113: Thanh Xuân Trở Lại
Chu Tự nhìn về phía Thu Thiển, Thu Thiển cũng phải tu luyện mới đúng, mà nàng còn cũng sắp tăng lên đấu giả bậc bảy.
“Ta không vội, bây giờ mới tám giờ hai mươi phút, đến mười một giờ rồi tu luyện.”
Thu Thiển nhìn đồng hồ nói. Chu Tự gật đầu, hắn là người không cần vội nhất.
Sau đó hắn luyện viết rất chuyên tâm, ánh mắt không rời khỏi vở luyện tập. Ban đầu hắn viết chữ viễn cổ cảm giác rất khó chịu, một lúc sau thì trơn tru hơn. Trong lúc luyện tập dường như không có công lực ngàn năm xuất hiện, nếu có thì chỉ là một chút chút. Còn không bằng hắn tùy tiện viết mấy chữ.
Cho đến mười giờ.
Khi hắn viết xong một chữ Chu, cơ thể dường như được tắm lần nữa. Mỏi mệt tan biến, công lực ngàn năm đã tiêu hao mấy trăm năm bắt đầu hồi phục. Cảm giác này giống như gặp được sách mới đề bài mới vậy. Đặc biệt dễ chịu, sảng khoái.
Sau đó hắn luyện tập càng thêm hăng say, quả nhiên chữ Viễn Cổ không tầm thường. Càng học hắn càng mạnh, càng mạnh hắn càng vui vẻ. Quả nhiên, đọc sách khiến con người vui vẻ.
Khoảng mười rưỡi, hắn dừng luyện viết, đã viết hết một quyển vở rồi, cần đổi vở luyện tập khác.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn Thu Thiển, phát hiện nàng đang ngồi một tay chống cằm và lật mở sách, dáng vẻ vừa chuyên tâm vừa tùy ý, thuần khiết, tỏa sáng, đặc biệt thu hút ánh mắt người khác. Nhưng luôn cảm thấy thiếu mất thứ gì đó, nghĩ vậy hắn lấy một cái kẹo mút, bóc vỏ xong đưa đến bên miệng Thu Thiển.
Thu Thiển đang nhàn nhã đọc sách liền ngẩn người, lập tức ngồi ngay ngắn nhìn về phía Chu Tự. Bốn mắt nhìn nhau, Thu Thiển không nói gì mà nhìn xiên về phía trước, cắn kẹo mút.
“Ngươi không sợ bị sâu răng sao?”
Chu Tự rút lại tay hỏi.
“Hồi nhỏ ta từng sâu răng rồi, sau khi tăng lên binh giả bậc tám thì không có vấn đề gì.”
Thu Thiển giải thích nói.
Sau đó Chu Tự xin vở luyện tập mới, tiếp tục luyện viết. Quả nhiên học tập rất thú vị.
Mười một giờ.
“Được rồi, ta phải đi tu luyện rồi.”
Thu Thiển cắt ngang Chu Tự luyện tập.
Chu Tự:
“...”
Vậy là kết thúc rồi? Hắn nhìn vở luyện tập có chút không nỡ. Đã lâu không tự học buổi tối, đột nhiên cảm giác thanh xuân trở lại, lúc này liệu có nên ra ngoài đi dạo ngoại ô một vòng, trừ hại cho dân không nhỉ? Đương nhiên, hắn vẫn đi tu luyện, tiến độ của Ma Chủng rất quan trọng.
Ngày hôm sau.
Chu Tự tạm biệt Thu Thiển để đi làm, Thu Thiển nói dạo này nàng có thể sắp thăng cấp, nếu buổi sáng chưa ra khỏi phòng thì bảo hắn tự chuẩn bị bữa sáng.
Trong nhà lại có thêm một người có đặc hiệu, còn hắn phải đợi nửa tháng.
Khi đến thư viện, Âm Túc, cô bé tài vụ nhìn hắn muốn nói lại thôi, dường như muốn bảo hắn về tiếp tục nghỉ ngơi.
Chu Tự:
“...”
Xem ra thanh xuân của đối phương tiến hành rất thuận lợi. Nhưng thật đáng tiếc, cô bé tài vụ không cùng hệ thống với hắn, không quản được hắn.
Cuối cùng Âm Túc chỉ có thể quay về văn phòng của mình một cách không cam lòng.
Âm Túc rời đi không bao lâu, Từ Từ đi đến, hắn định mở miệng nói gì đó, nhưng sau khi thấy Chu Tự, hắn lại ngẩn người, sau đó mới khách sáo nói:
“Đi làm rồi à.”
“Ừm.”
Chu Tự gật đầu.
Nói chuyện thêm hai câu, Từ Từ mới đi về phía văn phòng.
Nhìn thấy đối phương rời đi, Chu Tự thở dài. Không phải hắn muốn phá hoại, mà là hắn phải nuôi gia đình. Hôm nay ba ông chủ không đến, có lẽ là vẫn ở trong Cơ Duyên Chi Địa.
Buổi trưa thứ bảy.
Cuối cùng Chu Tự nhìn thấy ông chủ thứ hai đi vào thư viện.
“Để ta trực ban, ngươi đi ăn cơm đi.”
Minh Nam Sở ngồi vào bàn lễ tân:
“Lần này thu hoạch khá nhiều, chờ ngươi tan làm rồi phân chia.”
“Được.”
Chu Tự gật đầu.
Sau đó hắn đi ăn cơm, hắn cũng không để ý đến thu hoạch lắm. Hắn chỉ dẫn đường, có lẽ cũng không được chia thứ gì. Nhưng hắn vẫn rất mong đến hết giờ làm, hôm nay là ngày phát lương. Nếu hắn không tính nhầm, cộng thêm hai tiếng tăng ca ngày thứ bảy tháng trước. Tuần này hắn tăng ca tổng cộng sáu tiếng, cũng sẽ có thêm một trăm tám mươi đồng. Tổng tiền lương là một ngàn một trăm tám mươi đồng, nộp mất năm trăm, còn có sáu trăm bảy. Cộng thêm một ngàn của cha gửi, hắn vẫn rất giàu.
Trong lúc ăn cơm, Chu Tự kiểm tra Ma Chủng, bây giờ Ma Chủng đã được một vòng.
Sau một vòng đã tiêu hao một điểm sáng, cũng chính là một Trí Tuệ Quả.
Còn có bảy quả, đủ để hắn đạt đến tám vòng. Khi đó có thể tăng lên đấu giả bậc bảy.
Ở bậc tám, hắn có chút cảm giác với báo đáp, không chỉ là cảm giác bồi bổ cơ thể, chủ yếu là có càng lúc càng nhiều sức mạnh có thể sử dụng.
Khi Phá Thiên Ma Thể toàn lực mở ra, khí diễm đỏ sẫm càng rõ ràng, ngọn lửa cũng lớn hơn. Khi được chín vòng, xem ra có thể di chuyển lửa lớn. Có lẽ lực uy hiếp rất mạnh.